Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Suy niệm Chúa Nhật XXXI TNB


CON ĐƯỜNG LÊN TRỜI

Lm Paul NGUYỄN NGUYÊN

“Mến Chúa, yêu người” là hai điều răn không xa lạ gì với đạo công giáo chúng ta. Thế nhưng, trong đạo Do thái, giữa một bộ luật dầy cộm, gồm 613 điều trong đó có 248 điều buộc (không làm không được) và 365 điều cấm (không được làm) thì một người Do thái bình thường cũng khó trả lời câu hỏi: giới răn nào trọng nhất? Rồi cùng với ách thống trị của người Roma, Luật trở thành cái gông thứ hai đè lên cổ người dân, biến họ thành những cỗ máy giữ Luật, trong nỗi cơ cùng, hoang mang và sợ hãi. Chính trong bối cảnh đó, một luật sĩ đã đến đặt vấn đề với Chúa Giêsu:“Thưa Thầy, trong các giới răn, đâu là giới răn trọng nhất”. Đáp lời ông ta, Chúa Giêsu đã đưa ra một giới răn duy nhất, với một chữ duy nhất là chữ Yêu: “Yêu mếnThiên Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức, hết trí khôn và hãy yêu thương anh em như chính mình ngươi”. Khi trả lời như thế, Chúa Giêsu muốn đưa con người trở về với ý định ban đầu của Thiên Chúa: Lề Luật không phải gánh nặng khổ cực, nhưng được ban tặng để con người được sống và sống thật hạnh phúc. Ngài cũng muốn xác định: Không phải chỉ việc làm cho Chúa, mà cả việc làm cho tha nhân cũng được kể là yêu mến Chúa. Nói cách khác, chỉ khi học biết yêu thương người đồng loại thật lòng, con người mới có thể thực sự yêu mến và tôn thờ Thiên Chúa.

Đây quả thật là một thách đố đối với mỗi người chúng ta, thực tế cho thấy, với bản tính con người, yêu mến Thiên Chúa là Đấng Vô Hình, điều đó không phải là chuyện dễ dàng gì, bởi vì sống ở trần gian là chúng ta bị trói buộc vào những sự vật và những con người trong cuộc sống này, cùng với những bon chen của cuộc sống, áp lực của đam mê và nhu cầu về hưởng thụ, nên càng lúc Thiên Chúa càng mất dần chỗ đứng trong trái tim ta, trong cuộc sống ta, và nếu có chỗ thì Ngài cũng chỉ được xếp vào hạng cuối cùng trong những bậc thang giá trị của cuộc sống ở đời mà thôi. Bằng chứng là có khi chỉ vì một người bạn, một bữa nhậu, một cuộc đi chơi, một công việc, một đam mê, hay một danh dự hảo huyền ở trần gian… cũng khiến chúng ta coi việc thờ phượng Chúa là thứ yếu, sẳn sàng bỏ cả lễ ngày Chúa nhật, sẵn sàng vi phạm lề luật của Thiên Chúa mà không chút áy náy lương tâm. Mến Chúa đã khó, yêu người lại càng khó hơn. Vì người ta đâu phải ai cũng dễ mến, dễ thương mà trái lại có rất nhiều người dễ ghét và đáng ghét. Cùng với đầy những khuyết điểm, tật xấu thậm chí còn tệ bạc, và có những thái độ không tốt với ta mà bắt ta yêu mến thì điều đó lại càng không dễ dàng hơn chút nào, nếu không dám nói là bất khả thi hành. Mà đúng như vậy, làm sao tôi có thể thương được người hàng xóm hay đưa điều đặt chuyện để nói xấu tôi? Làm sao tôi có thể thương được ông chồng vô trách nhiệm, đã nhiều lần phụ bạc tôi? Làm sao thương được thằng con rể trời đánh chuyên ăn nói xấc xược, hành hạ vợ con? hay đứa con dâu hổn láo dám cãi tay đôi với tôi? Hay bà mẹ chồng luôn cau có đối xử cay nghiệt với tôi? Thương cả người chống đối, phá hoại cộng đồng tôi ư? …Không..không thể nào làm được khó lắm…Phải..khó lắm, nhưng đó lại là con đường duy nhất làm cho chúng ta “không còn xa nước Thiên Chúa bao nhiêu”.
Vậy ước gì qua lời Chúa hôm nay, trong năm sống đức tin, đây là cơ hội để mỗi người Kitô hữu chúng ta rà soát lại lối sống đức tin của mình, cùng nhìn lại và cùng nhau sửa đổi cung cách sống đức tin. Nhìn lại để thấy được yếu tố chính yếu làm nên chất Kytô và việc phụng tự đẹp lòng Thiên Chúa, không chỉ là những cử hành phụng tự trong thánh đường của giáo xứ, là việc đọc kinh, đi lễ, chịu các bí tích mà còn là những cử hành bằng bác ái yêu thương, khởi đi từ những ngôi đền thánh trong gia đình, trong khu xóm của chính chúng ta. Bởi giới luật yêu thương của Chúa không phải là những đề tài để suy niệm hay giảng thuyết, mà chính là những hạt mầm cần được ươm gieo, lớn lên trong tâm hồn và trổ sinh bông hạt trong đời thường của cuộc sống, đó là những hạt mầm quyết định cho phẩm chất của người tín hữu Kytô. Cho nên, hãy bắt đầu thực hiện giới răn yêu thương ngay từ chính gia đình của mình, với những người thân, với hàng xóm láng giềng ; hãy sửa lại những lời nói, những thái độ đối với mẹ với cha, với vợ với chồng, hãy sẵn lòng tha thứ và bỏ qua những bất hòa người khác gây cho mình. Và như vậy, chúng ta sẽ không chỉ được xứng danh là môn đệ Chúa, mà còn mang lấy phẩm giá cao quí là Con Thiên Chúa nhờ đã biết sống yêu thương vì: “Ai yêu thương thì sinh bởi Thiên Chúa”. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét