Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Gọi mãi Thánh Danh Maria



maria
  (Cảm nhận trong tháng Mân Côi)


Maria, thánh danh huyền diệu
Bừng lên nguồn tia sáng tình yêu
Chiếu trong đêm tăm tối mịt mù
Dẫn đưa con đến cõi huyền siêu.
Maria, Mẹ là tất cả
Ánh sao trời lấp lánh đường xa
Tấm thân con và cùng tấc dạ
Theo gót Mẹ hướng đến quê nhà.
Cuộc đời chông gai nhiều khổ ải
Vai nặng nề kiếp sống trần ai
Nhìn lên Mẹ con tìm an ủi
Kêu tên Mẹ con thấy yên hài.
Trải qua bao biến cố thăng trầm
Mịt mù tăm tối nỗi khổ tâm
Con cất tiếng gọi: Maria
Thánh Danh Mẹ khiến con không lầm.
Cậy danh Mẹ con hằng mãi hát
Ba tiếng âm vang sóng lan tràn
Ba tiếng ngân nga hình bóng Mẹ
Maria, ôi Maria!

Peter Thái Hùng

LỜI CHÚA: Lc 17, 7 – 10


cam_on_cuoc_doi.jpg(7) "Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: "Mau vào ăn cơm đi", (8) chứ không bảo: "Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong đã, rồi anh hãy ăn uống sau!"? (9) Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh truyền sao? (10) Ðối với anh em cũng vậy: khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi".
SUY NIỆM
Cuộc đời là một hồng ân. Đời sống con người được đan dệt bằng những mối tương quan, nhưng có hai mối tương quan chính là tương quan giữa con người với Thiên Chúa và con người với nhau: Con người có bổn phận tôn thờ và thi hành ý muốn của Thiên Chúa Đấng tạo dựng nên mình, đồng thời con người có những bổn phận trách nhiệm đối với anh em đồng loại, những người cùng chung sống với mình trên một hành tinh. Đó là những bổn phận đương nhiên con người phải làm để được sống trọn vẹn và hạnh phúc. Và con người làm tốt được những bổn phận, hoàn tất được sứ mạng của mình đó là nhờ hồng ân Chúa ban. Thế nên chẳng ai có quyền tự hào gì về những công việc của mình dù tốt đẹp đến đâu. Tuy nhiên, vì có những con người thấy mình ‘đạo đức’ hơn người, có những cống hiến hơn người thì lầm tưởng rằng mình đầy những công nghiệp mà Thiên Chúa có bổn phận phải xem xét và báo đáp, đồng thời lại coi khinh anh em đồng loại. Vì vậy mà Đức Giê-su đã dùng dụ ngôn về bổn phận người tôi tớ để cảnh tỉnh mỗi người. 
Ngày xưa trong các chế độ phong kiến, nông nô thì các mối quan hệ chủ tớ còn thịnh hành. Người nô lệ được chủ mua về có nhiệm vụ làm tất cả những việc chủ sai bảo, trung thành phục vụ chủ tận tình. Có những đầy tớ hạng sang như thị tì tôi tớ trong cung vua chúa quan quyền, có những đầy tớ của các phú ông giàu có, nhưng cũng có đầy tớ của những gia đình trung lưu bình thường… nói chung phận người đầy tớ hoàn toàn lệ thuộc vào người chủ của mình. Chủ rộng lượng thì đầy tớ được nhờ, còn chủ khắt khe thì đầy tớ cam chịu kiếp khổ ải.